Nghẹn lòng khi đọc bức thư gửi bố: “Con biết rằng không ai muốn con có mặt trên đời này..”
1099 views

Bức thư viết bằng nét chữ ngô nghê, nhiều chỗ gạch xóa, với hàng loạt những mẩu chuyện vỡ vụn chắp vá, lột trần sự bạo lực, đau khổ của tất cả thành viên trong một gia đình. 

Những câu chuyện trong đời sống không ai có thể biết trước được nó như thế nào. Mới đây, một người đi đường nhặt được một bức thư của bé gái viết gửi cho bố, bức thư khá là xúc động nên quyết định đăng tải lên trang mạng xã hội.

“Bố kính yêu!

Con muốn được nói chuyện với bố, nhưng vì bố bận nên con viết thư cho bố. Con nghĩ rằng con có rất nhiều điều muốn nói với bố nhưng con không thể viết được hết, vì con đang rất đau đầu. Bố ơi, con rất yêu bố mẹ và em Chi, con yêu cả ông bà nội và ông bà ngoại nữa. Con đã cố gắng học giỏi, ngoan và chăm sóc em Chi. Nhưng con không thể cố gắng được nữa vì con rất đau đầu.

Bức thư dài 4 mặt giấy đang thu hút sự quan tâm của dư luận

Bố ơi! Tất cả mọi chuyện là vì con, nên mẹ mới khổ như vậy. Nếu không vì con thì mẹ đã không phải lấy bố, mẹ đã không khổ như vậy. Con biết rằng không ai muốn con có mặt trên đời này cả, nên con không có được tình yêu từ mọi người. Kể cả bố, bố cũng không yêu con như bố của các bạn.

Con ước gì được bố đưa đón đi học hằng ngày, nhìn các bạn được bố đón hết giờ học, con nhớ bố lắm, con chỉ biết khóc thôi. Đêm con không ngủ được vì nghĩ đến mẹ và nhớ bố. Vì con mà mẹ phải khổ, vì con mà ông nội đánh mẹ, đập đầu mẹ vào bờ tường, túm tóc mẹ kéo mặt mẹ ra phía sau, lúc mẹ ngã xuống đất ông vẫn dùng chân đạp vào đầu vào mặt mẹ.

Lúc đấy bà nội nhìn thấy mẹ đau, bà không can ông, bà cũng không đỡ mẹ dậy, bà còn chửi mẹ. Con sợ ông bà lắm bố ạ, nên con không thể về ở cùng ông bà được. Đã nhiều lần mẹ muốn cho ông xe ôm chở con về thăm ông bà, nhưng con sợ. Lần trước bố chở con về quê, bà nội nói chuyện với con ở trong bếp: “Mẹ là con vật, bên ông bà ngoại là 1 lũ rắn độc hút hết máu nhà bà nội”.

Những câu nói ngây thơ của một đứa trẻ khiến hàng vạn người lớn phải đau lòng

Bố ơi! Con mệt quá. Bà nội có thương con không? Bà nội có thương bố không? Thương mẹ không? Sao bà lại quét rác hất vào mặt để mẹ ngồi mẹ khóc, không dám cãi bà?

Con nhớ khi ông nội cầm dao đuổi bà nội và hất mâm cơm ra sân, bà nội khóc, mẹ thương bà mẹ nhảy vào đỡ dao cho bà. Buổi tối khuya bà nội bị ông nội đánh, không cho vào nhà, bà nội phải sang nhà bà Thủy ngủ, gọi điện cho mẹ bảo mẹ đưa tiền về cho bà nội vay và mua thuốc bổ cho bà.

Sáng hôm sau ông xe ôm chở mẹ và con về. Mẹ rút tiền về đưa cho bà nội. Mẹ thương bà lắm. Mẹ còn ôm bà nội khóc ở trong bếp, mẹ còn quỳ xuống xin ông nội cho bà nội vào nhà.

Bố ơi sao nhà mình khổ thế.

Con không muốn sống nữa, bạn nào cũng hỏi bố con đâu? Con thấy mẹ không ngủ được, mẹ uống thuốc xong thì ngủ. Bố ơi. Con xin lỗi bố, con xin lỗi mẹ. Con lấy thuốc của mẹ để uống.

Con không muốn ở nhà nữa”.

Rất nhiều người muốn biết bé gái vô danh viết ra bức thư trên là ai. (Ảnh minh họa)

Đọc những dòng chữ non nớt của bé gái khiến nhiều người không cầm nổi nước mắt. Ở tuổi của em đi học, đi chơi, sống một cuộc sống vô ưu vô lo nhưng đằng này bé gái đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ thờ ơ giữa những người ruột thịt mà em yêu thương nhất. Cảm nhận được thái độ, lối suy nghĩ của bố mẹ, ông bà về nhau, những kỳ thị phân biệt, lời nói cay nghiệt trút lên nhau, ép một đứa trẻ trắng trong như tờ giấy phải nhúng mình vào bầu không khí ngột ngạt, uất ức mỗi ngày. Không ai hình dung được những nỗi đau mà bé gái ấy phải chịu đựng, không có một ai vỗ về, chia sẻ những nỗi đau đấy cùng em.

Bức thư nhận được sự quan tâm và chia sẻ rộng rãi của cộng đồng mạng.  Nhưng chẳng ai biết được bé gái ấy là ai, người nhặt được nỗi đau này của em cũng không biết là ai.

Nhiều người hy vọng đây là một bức thư câu like hay ai đó đọc cho một đứa trẻ chép lại, chứ không phải là bằng chứng cho bi kịch mà một đứa trẻ đang chịu đựng mỗi ngày